Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2009

Hối hận muộn màng

Tùy bút : Hối hận muộn màng


Tùy bút : LỖI LẦM.

Buổi chiều nay tôi vui lắm, mấy thằng bạn cùng lớp gặp nhau chẳng biết làm gì buổi trưa mưa rơi, thế là nhậu. Quán trưa vắng người không một tiếng nói, tôi cùng Chánh Thiện kéo ghế, cô gái ể oải ngám dài hỏi : nhậu món gì anh ?. Nhìn cô tự dưng tôi không còn hứng thú nhậu nữa. Thây kệ Chánh Thiện lấy ít bia Lowen đặc sản bia sản xuất ở TP Quy Nhơn, tô cháo thập cẩm, món chình um bắp chuối… uống mấy ly chờ người bạn đang thoát thân khỏi vợ, cái thằng Hùng thật khổ trưa ủ vợ kỷ thế đã gần hết 4 chai mà chẳng thấy.

Ngoài trời mưa vừa tạnh, con đường đầy những quán nhậu, đầy những hố hầm, đường hoa lư dọc theo con sông Hà thanh lác đát vài ba người cũng như tôi buồn vu vơ đi tìm độ nhậu. Con sông đục ngầu phù sa từ những cơn mưa do ảnh hưởng áp thấp nhiệt đới, đổ ra cửa biển từng đám bèo lụt bình trôi trôi, tôi dốc cạn ly bia thở dài đầy tâm sự.

Chánh thiện vẫn như xưa ít nói lầm lì, bia rót vào là nốt cạn, tôi hỏi thăm làm ăn ra sao ? con cháu như thế nào ? thì vẫn vậy ! không có gì đáng nói !

Mới đây mà đã hơn 20 năm ngày chúng tôi cùng chung mái trường làng nhơn lý, rồi thời gian tất bậc vật lộn sinh tồn hổn mang thế thái. Mỗi người một nẻo mỗi một cảnh đời mỗi một trạng thái, người hấp thu cái uy quyền của thành đạt thì giọng to lớn lối như thể chẳng có ai hơn mình. Đứa quen rồi gian hồ lăn lộn tiếng chữi thề văng tục bất cần đời chó má như không. Đứa vì bát gạo chén cơm bán mình cho chính thể, theo thói quen ăn ké ông mơi, nhiểm từ những cuộc ăn đình ăn lăng ăn chùa ăn đám giỗ. Thôi thì bạn tôi cùng lớp là vậy, lớn rồi chứ nhỏ sao 40 trên hết cả. “Triệu người quen có mấy người thân” … câu hát này nghe như bình thường lắm, nhưng khi ta cảm thấy cô đơn câu hát nghe như lời an ủi.

Nghĩ vẫn vơ, tôi uống hết 2 chai lúc nào chẳng hay, Hùng cởi bỏ mũ bước vào quán. Cũng gương mặt ấy gầy gầy phong sương đầy đặn của dân tàu biển, Hùng mỉm cười chào tôi !

- Làm líu trưa hả cha nội ! Chánh Thiện khịa Hùng, tôi cũng thấy vui vui… Hùng có vợ trễ nên chỉ mới có con nhỏ, cuộc sống cũng sung túc chẳng nghĩ ngợi nhiều nên có lẽ trẻ nhất lớp.

Thế là đủ ba thằng uống rượu, những câu chuyện không đầu không đuôi tuông chảy theo tiếng bia rót vào ly, chiều buông xuống chầm chậm… Nổi mừng vui vì là lần đầu tôi mới ngồi uống chung với Hùng, những dịp khác tập trung cả lớp Hùng bận lênh đênh trên biển với con tàu hàng hải của mình. Nào là chuyện xưa học hành thầy này cô nọ, chuyện nay thằng này giàu chơi gái giởn tiền… mênh mang vô định. Tôi buồn lòng khi nghĩ đến những ước mong không bao giờ đạt được khi đứng ra kêu gọi tổ chức họp lớp đầu năm. Nổi đau nguôi ngoai giờ bị Hùng khêu ra lở lói, tôi như con thỏ bị thương sợ làn tên mũi đạn của những thợ săn tàn ác. Chẳng bao giờ tôi nghĩ những người mà mình xem là bạn lại có thái độ như những kẻ tham lam ăn uống no say hả hê cho mình là chiến thắng. Cái chuyện đúng sai chưa chắc nhiều người đã là đúng, mà ít người chưa chắc đã là sai. Một quần thể nào đó sống bầy đàn nếu như bị sa hố lầy, trong ấy sẽ có con mạnh mẽ biết trước tránh đi để tách đàn, có con đi theo vì tin bạn ấy, tuy nhiên số ít có thể đúng sống sót tuy hơi cô độc còn hơn sẽ bị chết chìm. Sau cuộc truy hoang không mục đích, rệu rả vì chẳng cùng ý chí không thiết thực cả đàn bị chết chìm trong lầy lội của chính mình mà cứ ngỡ là Vui.

Tôi chẳng là gì ? tôi thật sự hối hận, tại sao phải gắng kết làm chi khi đã hơn 20 năm không gặp gỡ. Mọi suy nghĩ đẹp đẽ nên thơ đầy ý vị đã tan biến khi những con người phàm ăn tục uống, những đứa cháu thế hệ Bác Hồ chỉ biết xin xỏ ăn nhậu, gái trai, nói cười tục tĩu. Tôi chẳng là gì ? nên bị sĩ nhục bởi lòng thành kính hiến dâng cái đẹp, họ xem tôi như người ngoài hành tinh. Thế gian này làm gì có nhân đạo, xây dựng chi quỹ này quỹ nọ, cần gì phải tang gia hiếu hỷ. Ai cho nhậu cho đã… trời ạ ! tôi biết ra đã quá muộn, đánh đổi cả niềm tin, tôi từng là người vận động bạn bè có cuộc sống sung túc ở hải ngoại gởi tiền về góp quỹ chứ ai ! Vậy mà một nhóm phàm tục thao túng chỉ biết ăn uống nhậu nhẹt nói dèm nói tỏi, chẳng hiểu để làm gì ?

Nổi buồn này chỉ có những con tim nhân ái mới hiểu được !

Thôi thì thây kệ bạn cùng lớp với bợm cùng lác ! chả suy nghĩ nữa cho xin 2 chữ bình an.

Tôi nói chuyện tâm sự những suy tư những ước mong muốn cùng anh chị em lớp học thành lập quỹ chung của hội để phòng khi có tang gia hiếu hỉ, mình dễ hoạt động hơn. Hay giúp đỡ những con em của bạn bè học giỏi… Hùng, Thiện gật gù chẳng biết là đồng ý hay là chỉ vì vị nể, tôi chả cần vì tôi nói bắng tấm lòng chân thật. Hùng an ủi tôi khuyên tôi nên làm tiếp đừng vì chuyện máy đứa tào lao làm mất đi những điều tốt đẹp. Nhưng tôi nghĩ kỷ lắm rồi không thể hòa hợp được với những điều không thể… chỉ nên dừng lại ở khía cạnh là bạn vong niên, có thời ngồi chung lớp học. Tôi nguyện với lòng chỉ chừng ấy thôi !

Vẫn biết là vậy nhưng trong tôi vẫn nhói đau mỗi độ nghĩ về chuyện ấy, tôi hối hận, tôi dằn vặt, tôi tự mắng chữi mình ngu, mình mộng.

Buồn lòng viết một câu thơ

Nữa câu quẳng bút chữi thề đồ ngu…

Buồn lòng nhấm nháp chữ tu

Uống câu hối hận ở tù nội tâm.

Dòng suy nghĩ mông lung bị cắt ngang bởi điện thoại của Chánh Thiện reo, tôi lại chú ý khi nghe Thiện gọi tên Hà thân mật…. thì ra người bạn học cùng lớp lâu nay thất lạc đang điện về reo rắt bên tôi. Niềm vui bỗng chốc vỡ òa trong ký ức lao xao….

Năm ấy xa xưa hiện về, cô bé lùn mủm mỉm, thường cười và nói nhỏ nhẹ tiếng quê. Tôi nhớ như in ngày ấy sau khi rời trường quê tiến về phố thị, tôi và Hà đã từng gặp nhau… tôi học phổ thông trung học, Hà học trung cấp sư phạm sau một năm.

Tôi mừng vui khi Thiện nhắc đến tên tôi, là Hà đòi gặp ngay, mừng mừng tủi tủi tôi nghe tiếng nấc nghẹn ngào của Hà, tôi lặng người xúc động, da diết muốn được nhìn người bạn đã hơn 20 năm cách biệt ngay tức khắc bây giờ… Tôi kìm nén xúc động, để khỏi lộ cho 2 người bạn biết rằng tôi và Hà có nhiều kỷ niệm khó quên…

Ngày ấy ! cái ngày mà tôi luôn hối hận, tôi đã phụ tấm chân tình của Hà khi làm đau lòng bạn gái. ( còn nữa hẹn gặp lại kỳ II).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét